30.3.17

Chuyện bầu cử xứ Singapore

Hôm nay đọc báo thấy Bộ trưởng Giáo dục Singapore Ong Ye Kung, người được cho sẽ là thế hệ lãnh đạo thứ 4 của Singapore, sau Lý Quang Diệu, Ngô Tác Đống, và Lý Hiển Long, cho rằng hệ thống đa đảng có thể phá hủy Singapore, nên tôi xin chia sẻ với các bạn đôi dòng về chuyện bầu cử xứ Singapore rằng tại sao đảng Nhân dân Hành động (PAP) dễ dàng cầm quyền Singapore lâu như vậy và đối lập Singapore thì không lớn nổi. 

                                   
       


Cũng như nói công khai về chính trị ở Việt Nam, tham gia chính trị đối lập ở Singapore là một việc làm khá can đảm của một số người dân Singapore, họ phải chấp nhận các rủi ro cho việc tham gia đối lập. Một số những cá nhân đối lập chính trị trong quá khứ đã bị dính các án tù, phá sản và vài người phải bỏ xứ ly hương.

29.3.17

Đảng PAP và chính trị Singapore

1. Quá trình hình thành và nắm giữ quyền lực của đảng Nhân dân Hành động (PAP) ở Singapore

Khi thành lập vào năm 1954, đảng Nhân dân Hành động (People Action Party, viết tắt là PAP[1]) là một liên minh chính trị giữa các lãnh đạo công đoàn cánh tả và một nhóm chuyên gia được đào tạo từ nền giáo dục Anh (British-educated professionals). Liên minh này hoạt động dưới ngọn cờ chung (common banner) là chống thực dân.


Trung tâm tài chính Singapore






Nếu như động lực chống thực dân Anh của các lãnh đạo cánh tả là rõ ràng và dễ hiểu thì động cơ đó có vẻ ngược lại đối với nhóm chuyên gia. Nhóm chuyên gia này có thể hưởng được những đặc quyền, đặc lợi mà chính quyền thuộc địa dành cho giai cấp bản xứ. Dựa theo khuôn mẫu Gramsci cổ điển (classic Gramscian fashion)[2] – trong việc chỉ ra các kinh nghiệm mà các nhóm hoạt động chính trị khác đã thành công trong việc chuyển đổi đường hướng và cách thức hoạt động chính trị ̶ nhóm chuyên gia này đã chủ động rời bỏ tầng lớp và giai cấp thống trị để tham gia vào khuynh hướng xã hội chung của thời đại đang được nhiều người ủng hộ. Thay vì tiếp tục hưởng thụ những đặc quyền và đặc lợi có được nhờ việc thừa hưởng nền giáo dục của Anh và là con cưng của chính quyền, họ đã thấy được những nguyện vọng sâu xa của các tầng lớp nhân dân bên dưới: chống thực dân.

24.3.17

Chương trình giá sách vì sự tiến bộ xã hội


Lời giới thiệu: Xây dựng một phong trào vì sự tiến bộ xã hội, một phong trào mà những giá trị của nó đi xa hơn dân chủ và tự do, nó còn ở đó là câu hỏi rằng liệu chúng ta muốn phát triển đất nước theo chiều hướng nào và làm thế nào để thay đổi đất nước theo một chiều hướng như vậy. Muốn làm được điều đó tất cần những cá nhân hiểu biết, được trang bị một lượng tri thức nhất định trong các lĩnh vực từ chính trị, kinh tế, lịch sử cho đến văn hóa hay xã hội. Vì lí do đó mà trong một nỗ lực khiêm tốn và một hiểu biết giới hạn của mình, tôi cố gắng thu thập một số đầu sách nhằm giới thiệu đến với những bạn trẻ với hi vọng giúp họ tiếp cận được những nguồn tri thức hữu ích.

Làm sao để ngăn ngừa tra tấn trong đồn công an?

Một câu hỏi đối với nhiều người trong xã hội là làm sao có thể giúp ngăn ngừa những lạm dụng và tra tấn người dân trong các đồn công an?

                            
Một giải pháp đã được kiểm nghiệm khá thành công ở Nam Tư cũ đó là ngay khi bị bắt vô cớ, những người thân của nạn nhân cùng với luật sư lập tức có mặt ở đồn công an để trợ giúp pháp lý và tạo áp lực.

Xuống đường: Nhân sự, Mục tiêu, Phương thức

Khi nhìn những cuộc xuống đường đông hàng chục, và có ước tính lên tới hàng trăm, ngàn người xuống đường, chiếm các khu vực trung tâm ở các thành phố và thủ đô các nước Bắc Phi gây áp lực khiến những nhà độc tài ở Tunisia và Ai Cập ra đi, nhiều người Việt cũng nuôi hi vọng rằng một ngày nào đó những người Việt cũng xuống đường để tạo áp lực khiến những lãnh đạo cộng sản ra đi nhường đường cho sự thành hình của một chế độ dân chủ. Vì ước muốn như vậy mà nhiều người đã kêu gọi liên tục xuống đường để hi vọng nhiều người dân thức tỉnh nhằm thay đổi vận mệnh đất nước cũng như vận mệnh của mình. Để rồi cuối cùng các cuộc xuống đường, dù có tiến bộ và nhận thức của người dân có tăng lên, vẫn còn đó một sự khiêm tốn.

                             


Có một câu hỏi lớn hơn rằng làm sao để nuôi dưỡng tinh thần đấu tranh của người dân và động viên họ xuống đường vì những quyền lợi của chính mình?

17.3.17

Phía sau cuộc biểu tình

Cuối cùng thì cuộc biểu tình ngày 5/3/2017 cũng diễn ra, bất chấp lời kêu gọi mù mờ của người khởi phát.

Đó là một dấu hiệu của sự tiến bộ mà đúng ra những người quan tâm đến thời cuộc nên mừng. Tại sao? Đó là bởi vì người dân đã dần hết sợ. Họ xuống đường một cách can đảm để cất lên tiếng nói của mình vì chính quyền lợi của mình, chứ không ai khác, và cuộc xuống đường của họ đã không chịu một sự dẫn dắt của bất cứ một cá nhân nào, đặc biệt là các cá nhân hay «hô hào dân chủ» trên mạng.

Khi dân khí đã dần được tăng lên, người dân đã tự ý thức được trách nhiệm của mình đối với chính mình và quốc gia dân tộc thì chẳng phải là một điều đáng mừng sao?


                           

Khi dân tộc đang bị dẫn đưa vào tuyệt lộ

Việt Nam đang đứng trong một hoàn cảnh hiểm nghèo. Sự hiểm nghèo đó không chỉ dừng lại ở một nền kinh tế mất phương hướng, khủng hoảng trầm trọng, mà sự hiểm nghèo còn ở chỗ nó thiếu vắng những người lãnh đạo với viễn kiến có khả năng dẫn dắt dân tộc này ra khỏi vũng lầy, nhất là khi đang đối diện với mối đe dọa về một sự phụ thuộc và thống trị cả về các mặt kinh tế, chính trị, ngoại giao, và quốc phòng từ người láng giềng phương Bắc mà nếu giới ưu tú Việt Nam không kịp nhận ra và có hành động dứt khoát, Việt Nam có thể sẽ biến thành một chư hầu, nếu không nói là mất nước, trong những ngày sắp tới.